khác. Anh nói: “Vì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ để các con đứng về phía mình. Tuy hơi khó nhưng tôi có tình yêu”
Rahlan Hunger (Baby Rahlan H’Ung). 6 tuổi (trái), được anh Nhật nhận nuôi lúc 1 tuổi, do bố mẹ và cháu Đinh Thị Thùy Trâm 1 tuổi (phải) chết yểu. Xe điện được nhận sau 4 tháng. Mẹ anh mất, bà nội không nuôi được nên đưa anh Nhất về nuôi. Ảnh: Phan Điệp .
Giờ các con đã có nhà cửa khang trang, mỗi bạn một giường có chăn ấm cho các bạn ngủ, có thêm nệm trải sàn như xưa. Bữa ăn của họ thường chỉ có canh rau và cá khô, còn thịt chỉ được dọn vào hai ngày cuối tuần. Những năm gần đây, con cái đã lớn, đã có thể tự nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Sau khi đi học về, học sinh cấp 3 cùng nấu ăn, học sinh cấp 3 trông trẻ hơn. Sau khi tắm xong, mọi người giặt giũ quần áo.
Năm ngoái, một người con của ông tốt nghiệp đại học, tưởng chừng như ông Nhật không đau nhưng lúc đó – ông mới phát hiện mình có khối u. Bộ não thông minh. Khi ông Nhật bị ngất ngày càng nhiều, những đứa trẻ lớn bắt đầu cảm thấy lo lắng. H’Ra 18 tuổi cho biết: “Em học xong lớp 12 sẽ tiếp tục học nghề. Em không học đại học vì sợ tốn nhiều tiền. Số tiền này để cô giáo mua sữa cho các em”. Chúng không quen đánh na, ăn trưa xong lại xúm nhau xì xầm nói: “Cô vô phương cứu chữa.” Bọn trẻ không biết phải làm sao, chỉ tự nhủ phải dùng đầu để giúp cô giáo.
Ông Dingmin Nath và 106 người con. Video: Phan Diep.